“ Cuộc sống quá ngắn ngủi, nên hãy hôn thật chậm, cười thật tươi, yêu thật chân thành và tha thứ thật
nhanh”.
Đọc bài này trên báo HHT, mình thấy hay quá nên óanh lại gửi lên chia sẻ cùng các bạn. Cùng đọc và
ngẫm nghĩ hen…
-----------
Anh Sky à, em thấy sao mọi người cứ vội vã thế, anh nhỉ? Em đọc nhiều về kiểu sống chậm! Hay là em
nên sống chậm, anh nhỉ?
Anh rất thích câu hỏi của em. Một câu hỏi thú vị .
Anh vẫn nghĩ con người là một tạo vật đặc biệt- một tạo vật sống nhanh hơn phần còn lại của thế giới.
Bản chất của tự nhiên là chậm rãi. Em hãy nghĩ đến cách mà tự nhiên để cho các lòai phát triển- chậm
rãi, từ từ, hàng triệu triệu năm. Nhưng tốc độ của con người nhanh hơn rất nhiều. Hãy cùng xem cách
mà một máy nghe nhạc phát triển, từ chiếc catset nhỏ xách tay, đến chiếc Walkman, đến chiếc iPod, nó
chỉ mất chừng chục năm, mà thậm chí còn chưa đến chục năm đâu nhỉ…
Em hãy nhìn cách các dòng sông đi, nó uốn lượn. Em hãy nhìn vào những con đường cao tốc. Nếu mà
là trên một hoang mạc không vật cản, nó là một vệt thẳng tắp. Con người muốn đi nhanh, có lẽ là bởi
họ biết cuộc sống của mình hữu hạn và ngắn ngủi. Một đời người dài thế, có khi chưa bằng một chớp
mắt của vũ trụ.
Tự nhiên sống chậm vì tự nhiên không mục đích. Nhưng con người lại là một tạo vật sống có ý thức và
có mục đích. Dù biết rằng, đôi khi vì quá nghĩ về đích sống, mà bỏ qua nhiều điều thú vị trên đường đi.
Sống chậm, anh nghĩ không phải là một cách sống đối nghịch với sống nhanh đâu em. Nó cũng không
biện minh cho cách sống lờ đờ không mục đích, không lý tưởng. Anh nghĩ những người đầu tiên nghĩ
đến sống chậm là những người sống nhanh nhất, nó là một cách tự nhắc nhở để điều hòa, để nhắc rằng
đường còn dài và cần giữ sức, cần tái tạo, để thực sự là sống, chứ không phải là phi như bay trên đường
đời.
Anh cũng là một người vội vã. Nhưng nếu một buổi sáng nào đó, chuẩn bị đi làm, đột nhiên thấy trời đổ
mưa thật to, thì khả năng lớn là anh sẽ quay vào nhà, pha một cốc sôcôla nóng, tự thưởng cho mình việc
đọc một cuốn sách nào đó trong lúc ngắm mưa ngòai ban công.
Sống nhanh hay sống chậm, với anh là sự lựa chọn của thời điểm. Nếu đi quá nhanh, anh cũng sợ rằng
mất đi những cảm xúc nho nhỏ, thậm chí là mất đi những khỏanh khắc đẹp nhất. Một con đường nhiều
lá vàng, một khỏang trời nhiều gió, cmột cốc café thật ngon, một quyển sách thật hay, một cô gái có đôi
mắt đẹp… Nói cho cùng thì định luật vạn vật hấp dẫn được phát hiện ra khi Newton nằm nghỉ ngơi
dưới một gốc táo. Ý tưởng về khinh khí cầu đến khi người phát minh ra nó ngồi trên một bãi biển và
ngắm bầu trời…
Nhưng anh cũng sợ là nếu sống quá chậm, anh sẽ chẳng kịp tặng cho cuộc sống này được điều gì, vì
anh sống chẳng vì cái gì ngòai chút cảm xúc nhỏ nhoi cho riêng mình.
Anh nghĩ đến một cô bé anh quen. Đó là một cô gái đang sống nhanh, nhưng sống nhanh một cách ý
nghiã, cảm thấy mình tồn tại một cách hòan hảo trong sự bận rộn. Chẳng phải như thế cũng thú vị lắm
sao. Để giữa những lúc nghỉ ngơi giữa giờ, bạn ý có thể nhắn cho anh một cái tin rất…”sống chậm”.
Bởi vì cuộc sống là một bản nhạc tuyệt vời mà anh em mình đều không thể nhất nút replay. Khi nó là
rock ào ào cuộn sôi, khi là một khúc ballad dịu dàng chậm rãi… Vậy thì đâu có phải băn khoăn về sống
nhanh hay sống chậm, cứ sống để thật lâu sau này, khi nằm xuống cảm thấy mình sống đủ và không hối
tiếc.
Anh thích đọc Cà phê chiều thứ bảy. Câu mới nhất là gì nhỉ: “ Cuộc sống quá ngắn ngủi, blah blah, nên
hãy hôn thật chậm, cười thật tươi, yêu thật chân thành và tha thứ thật nhanh”. Đấy, cái gì đáng nhanh
thì nhanh, cái gì đáng chậm thì chậm.
Tác giả: Miracle, Ngày đăng bài: 08.05.2009
http://sinhvienconggiao.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét